
Người dịch: Tear
Tác giả: Lãm Thành
Số chương: 4
Sau khi cả gia đình thanh mai trúc mã bị kết tội và lưu đày, ta đã để hắn ở rể phủ tướng quân.
Hắn kiêu ngạo, luôn nói rằng ta xem thường hắn, thậm chí không muốn ta mang thai đứa con của hắn.
Cả phủ tướng quân, từ trên xuống dưới, đều cẩn thận chăm sóc cái lòng tự trọng mong manh của “phò mã”.
Cho đến một ngày, ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và trưởng công chúa.
“Thôi Lệnh Nghi chỉ có dung mạo bình thường, làm sao xứng với thần? Nếu không phải Bá phủ bị kết tội, thần sao có thể cam tâm khuất phục nàng ta chứ?
Thần biết công chúa đã ái mộ thần từ lâu. Giờ thần đã nghĩ thông, nếu đã phải ở ể, thay vì ở phủ tướng quân nhìn sắc mặt người khác, chi bằng theo công chúa, dưới một người trên vạn người…”
Ta tức đến mức bật khóc, định chạy đi chất vấn tình cảm của trúc mã dành cho ta.
Nhưng vừa mới nhấc chân, trước mắt ta bỗng hiện lên những dòng chữ kỳ lạ:
[Haha, nữ phụ này đúng là lốp dự phòng ngốc nghếch, xem cô ta gấp gáp rồi kìa! Nam chính chỉ đang diễn kịch với trưởng công chúa thôi.]
[Sau này, để giữ lại nam chính, nữ phụ đã nhờ phụ thân mình tiến cử hắn vào triều làm quan. Kết quả, hoàng đế tưởng phủ tướng quân ủng hộ trưởng công chúa, âm mưu tạo phản, khiến cả nhà nữ phụ bị chém sạch.]
[Nữ phụ chết, nam chính liền dùng kiệu tám người khiêng rước nữ chính. Nữ phụ cũng đáng đời, ai bảo cô ta lúc đầu lợi dụng ân tình, chỉ cứu mạng nam chính một lần mà ép nam chính phải ở rể? Có người đàn ông nào chịu nổi nhục nhã khi ở rể cơ chứ?]
Ngón tay ta run rẩy.
Lặng lẽ thu lại bước chân đang định bước ra.
Trúc mã tinh mắt, lập tức phát hiện ra ta.
Trước mặt ta, hắn lạnh lùng kiêu ngạo nói: “Thôi Lệnh Nghi, ta muốn từ hôn với nàng.”
“Được.” Ta gật đầu cái rụp.
Cố Ý Viễn: “???”
Chưa có đánh giá nào.